Anh! Em viết cho anh những dòng này vào một đêm Sài Gòn trở lạnh và bên ngoài mưa lất phất rơi...
Tháng hai ,thành phố lại có những cơn mưa trái mùa như thế này, những giọt mưa tí tách rơi trong đêm như những giọt lệ sầu âm thầm rơi trên khóe mắt em khi ngày lễ tình nhân sắp đến. Chung quanh em, những đôi lứa yêu nhau đang náo nức hẹn hò, bạn bè em ai cũng phấn khởi chuẩn bị chào đón ngày valentine hạnh phúc... chỉ có em một mình ngồi lặng trong đêm vắng, nghe những tiếng mưa buồn tí tách bên hiên nhà mà thả hồn về một phương trời rất xa...
Trái ngược với Sài Gòn tiết trời đang se lạnh, MelBourne bây giờ đang rất nóng phải không anh?
Em đọc báo thấy nhiệt độ ở đó đang rất cao và cái nóng đã trở thành kỷ lục. Ở nơi xa xôi ấy, một nửa của em đang từng ngày chiến đấu với bệnh tật, chắc anh cũng đau lòng khi không thể gặp em?
Anh có còn nhớ không, mình đã từng hẹn nhau cùng đón giáng sinh ở Sài Gòn rồi cuối tháng 12 mừng sinh nhật của anh, hai đứa sẽ bên nhau cùng ăn tối dưới ánh sáng lung linh của những ngọn nến vàng, một buổi tiệc đơn giản mà ấm áp... rồi anh sẽ ở lại bên em cho đến hết tháng 2 vì trong tháng đó có đến hai ngày quan trọng: Lễ tình nhân và sinh nhật của em!
Ước hẹn là thế đó, em đã đếm từng ngày trôi qua trong háo hức đợi chờ, để rồi khi ngày ấy đến gần anh bổng dưng biến mất. Em đã cố gắng gửi tin nhắn yahoo, gửi mail... gọi điện thoại... nhưng vô ích, không cách nào liên lạc được với anh. Em đã rất hụt hẫng, và oán hận anh sao đổi dạ thay lòng, làm suy sụp niềm tin trong em... Đêm giáng sinh trôi qua tẻ nhạt, rồi mùa xuân với em cũng thật buồn vì anh không trở về. Giữa lúc em đang tự nhủ lòng hãy cố quên tất cả, hãy cất kỷ niệm vào một góc tim mình thì nhận được tin anh. Nghe anh gọi tên em và nhìn thấy nick anh bật sáng, em lặng người tưởng mình đang mơ. Thế là bao nhiêu bức xúc dồn nén bấy lâu được tuôn ra, em đã oán trách anh không tiếc lời, nước mắt cũng không ngừng tuôn rơi theo những dòng chữ gửi cho anh.
Rồi em biết được một sự thật đau lòng...
Anh bị ung thư máu!
Đất trời như sụp đổ dưới chân em.
Hình ảnh anh tiều tụy hiện ra trước mắt em qua webcam, vẫn khuôn mặt ngày nào nhưng đôi mắt long lanh ấy bây giờ đã trở nên lờ đờ mệt mỏi...Anh gầy đi nhiều và tóc đã rụng dần. Anh trút hết tâm sự với em. Khi đi khám sức khoẻ, cầm kết quả xét nghiệm máu trên tay, anh đã không tin đó là sự thật. Anh còn rất trẻ mà, chỉ mới 26 tuổi thì làm sao lại bị ung thư? Anh oán trách ông trời không công bằng với anh, cho anh một đầu óc thông minh, một con đường công danh tươi đẹp nhưng lại cướp mất đi của anh thời gian, tước đoạt mất của anh cơ hội tận hưởng nó...
Anh đã phải rời khỏi Úc ngày 11/12 để sang Mỹ điều trị và đến ngày 23/1 mới trở về. Hằng tuần anh phải sống bằng máu. Mùa xuân này đối với anh cũng đâu còn ý nghĩa gì. Tất cả kế hoạch của chúng ta đã sụp đổ vào phút giây định mệnh. Em khóc và anh cũng rưng rưng...
Vậy là hết rồi sao anh? Những ước mơ ngày nào tụi mình vun đắp nay bỗng dưng lụi tàn và cơ hội bên nhau sẽ không còn nữa....Bây giờ em oán trách ai đây? Trách trời cao không thương xót đôi ta, hay là oán trách mình phận bạc? Và anh oán trách ai khi mạng sống anh bây giờ được tính từng ngày... Chiếc vòng tay anh mua cho em trong đợt đi công tác ở Sydney, anh nói sẽ tự tay đeo cho em vào ngày lễ tình nhân nhưng bây giờ không còn cơ hội nữa...Anh đã không thể về bên em!
Ngày valentine đối với em bây giờ bỗng trở nên vô nghĩa khi mà bên em không có anh. Sinh nhật em chỉ sau đó bốn ngày, và em cũng sẽ một mình chào đón tuổi 20 lặng lẽ. Không hoa, không nến, không có người mình yêu bên cạnh chúc mừng. Giờ đây, em không còn mong đợi gì nữa tất cả đã vụt tan như bọt nước mất rồi. Trong lòng em chỉ còn lại nỗi xót xa, trái tim em đau nhói theo từng cơn vật vã của người em nặng tình yêu thương...
Anh không thể ra đi như vậy được! Chúng ta còn rất nhiều ước mộng chưa tròn.
Mẹ anh ra sức làm từ thiện, chỉ mong có thể mang đến những tin vui tốt lành về sức khoẻ của đứa con yêu. Còn em? Ở nơi đây, trên một góc phố nhỏ của Sài Gòn hoa lệ, em hằng ngày đều nguyện cầu cho anh. Nếu có thể đánh đổi được cả tuổi xuân của mình để có thể giữ anh ở lại, em sẵn sàng làm điều đó cho anh.
Em không thể ở bên cạnh anh lúc này, nhưng em vẫn hy vọng anh có đủ nghị lực để chiến thắng số phận. Ước mong duy nhất của em bây giờ là được nhìn thấy anh hoàn toàn bình yên.
Hãy cố lên anh nhé, đừng đầu hàng số phận vì bên anh còn có em mà!
Tình yêu của em chắc chắn sẽ là sức mạnh động viên anh cố gắng. Valentine này tuy không thể gặp nhau nhung trong trái tim em luôn có hình bóng anh hiện hữu. Cuộc đời đôi khi kỳ tích vẫn xảy ra. Em tin rồi đây sẽ có một phép mầu mang anh yêu trở về bên em, tự tin và khỏe mạnh, và chúng ta lại có cơ hội đón ngày valentine hạnh phúc, phải không anh?
Cố lên anh nhé!
Cuối con đường tình yêu sẽ luôn có em chờ đợi anh......
vitbong suu tam
Bài viết này của vitbong. Nếu thấy hay thì nhấn "Cộng" cho vitbong nhá ^^