Trên một chiếu rượu,bốn cụ đã ngà ngà say liền đem chuyện lạ phương xa ra tán với nhau:
Cụ 1:- một bận tôi đi qua sông bồ đề thấy một con trâu to lù lù như quả núi, đứng bên này sông vươn cổ sang bên kia sông ăn hết ba mẫu lúa.
Cụ 2:- thế thì đã lấy gì làm lạ. Tôi từng thấy một cây mây to và dài bằng dãy núi trường Sơn.
Cụ 1 nói kháy:- chắc hẵn thân cây phải to bằng cái đình làng, cụ nhỉ?
Cụ 2 thản nhiên đáp:- hẳn chí lị! không thì thừng nào xỏ vừa mũi con trâu ngày kể
Cụ 3 nắt lời:- thế mà các cụ đã cho là lạ à? Tôi còn thấy cái cây chao ôi nó cao đâu mà cao thế! Tương chọc thủng trời, đi vòng qunh gốc cây một vòng phải mất hơn cả tháng.
Hai cụ kia cãi:-vô lý vô lý!
Cụ 3 gắt :-chứ không thì lấy cộc đâu mà buộc được dây xỏ mũi trâu của hai cụ.
Cụ 4 nói giọng lè nhè:-các cụ đều có lí cả, cãi nhau làm gì… Tuy thế mà cũng chưa lạ lắm. Tôi còn thấy một cái trống to vô cùng, đánh một tiếng vang vọng một phương trời…
Ba cụ kia nhao nhao cãi:trống ấy to bằng chừng nào mà kêu thế?
Cụ 3: -ấy các cụ cứ tính khắc biết:lột da con trâu đứng bên sông Bồ Đề làm mặt trống, lấy gỗ cây cao chọc thủng trời làm thân trống, còn cây mây to dài bằng dải núi Trường Sơn làm đai trống…
Biết cụ này nói xỏ, ba cụ kia cùng hỏi vặn lại:-thế thì cái trống ấy của cụ treo vào đâu mà đánh thế nhỉ?
Cụ thứ tư đang luống cuống chưa tìm ra câu trả lời may sao có người đứng hầu rượu ngay sau lưng lại đỡ lời:-dạ, xin phép các cụ cho con nói.
Các cụ quay đầu lại nhìn và gật đầu cho phép.
Người ở gãi tai thưa :-dạ các trống ấy treo trên cái cầu mà hai bố con con đã đi qua.dạ, đứng trên cầu nhìn xuống.con trâu vươn cổ qua sông Bồ Đề chỉ bằng con rận,cây mây dài suốt dãy Trường Sơn bằng một sợi tóc, cái cây cao chọc trời thì không bằng cây nấm…Chao ôi!Bố con mãi nhìn chóng mặt quá lộn cổ xuống sông,con khóc sướt mướt,về để tang 3 năm,khi đoạn tang đi qua vẫn thấy bố con còn lơ lững giữa trời chứ chưa rơi xuống nước.
Bài viết này của NGUYEN TRUNG. Nếu thấy hay thì nhấn "Cộng" cho NGUYEN TRUNG nhá ^^